8/22/2017

Cuộc sống giản dị của nguyên Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết và phu nhân lúc về hưu.

Bà Trần Thị Kim Chi, phu nhân nguyên Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết tâm sự: "Là phu nhân của Chủ tịch nước, nhiệm vụ cũng nặng nề nhưng không mấy người biết lương của tôi thấp lắm, chỉ hưởng lương của công nhân thôi"
“Cô Sáu Chi”- Tên thân mật mà mọi người hay gọi Bà Trần Thị Kim Chi phu nhân nguyên Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết nói rằng “Kháng chiến trường kỳ, cũng như nhiều gia đình khác, tôi và ông nhà xa cách nhau thời gian rất dài. Bây giờ ông nhà tôi về hưu, chúng tôi mới có nhiều thời gian dành cho nhau”. Tôi thấy mình mãn nguyện rồi. Cuộc đời tôi từng trải đủ cả gian khổ, sung sướng. Đi từ xe ôm, xe cải tiến, xe quân sự, chuyên cơ, lội rừng băng suối, chết sống giữa bom đạn, xa chồng… ngọt bùi đã nếm đủ hết. Là phu nhân của Chủ tịch nước, nhiệm vụ cũng nặng nề nhưng không mấy người biết lương của tôi thấp lắm, chỉ hưởng lương của công nhân thôi. Ông nhà tôi về hưu, theo chế độ, nhà nước bố trí cho 4 bảo vệ, 2 lái xe. Riêng bác sĩ, do sức khỏe hai vợ chồng tôi ổn định, nên không cần thiết. Chỉ khi nào có đau ốm gì thì mới gọi bác sĩ đến, chứ để họ ở đây túc trực thì phí phạm nhân tài, riết cũng sợ họ “lụt nghề”.
Ảnh: Nguyên chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết và phu nhân giản dị trong cuộc sống đời thường.
Bà cười tươi tắn, sảng khoái kể cho một Phóng Viên VTV phỏng vấn Bà rằng: Tôi thấy mình may mắn hơn nhiều chị em khác từng vào sinh ra tử nhưng hiện giờ có cuộc sống vẫn còn rất khó khăn.Hiện nay, vợ chồng tôi hạnh phúc bên hai đứa con (một trai, một gái ) và các cháu. Ông nhà tôi về hưu, không còn gánh trọng trách, có thời gian dành cho gia đình. Bạn bè vẫn thường xuyên ghé thăm, gần như ngày nào nhà cũng có khách. Cuộc sống như vậy đã là quá vui rồi.
Trong một chuyến thăm chính thức tại Hoa Kỳ: Bên phía Việt Nam được mang theo 30 nhân viên bảo vệ. Đi với ông nhà tôi, các chú bảo vệ thường có thói quen mang theo xoong chảo, dao thớt, thực phẩm… bỏ trong mấy chục cái vali để sang nước bạn tự nấu ăn. Đi chuyên cơ của nguyên thủ, không bị kiểm tra, mới có thể mang theo được những đồ đó. Khách sạn của người ta sang trọng, nhiều lúc mình nấu ăn cũng bất tiện lắm, họ có nhắc nhở nhưng cũng thông cảm.
Ông nhà tôi thích ăn mắm, cá kho, những món ăn đồng quê… Khi sang thăm Mỹ, ông nhà tôi tham dự các tiệc chiêu đãi, nhưng tối về khách sạn vẫn thèm ăn cơm. Thường ông nhà tôi ăn chung với các nhân viên bảo vệ. Vậy mà ông ấy thấy ngon miệng với những món mang theo từ quê nhà qua, tự chế biến. Tôi cũng vậy, mỗi lần tiếp khách, đứng bắt tay cả trăm quan chức, rất mệt, không ăn uống gì nổi. Ăn những món mang từ quê nhà sang, tôi thấy ngon hơn. Đi công du ở các nước Ả Rập, Nhật… thức ăn của họ không hợp khẩu vị lắm. Gần như hai vợ chồng tôi phải mang đồ ăn theo, cả mì gói, chà bông…
Thế đấy họ đã từng hi sinh, từng cống hiến, từng đối diện bom đạn, cái chết gần kề để đánh đổi độc lập, tự do cho Tổ quốc, đến khi là nguyên thủ Quốc gia Bác Triết và Phu nhân vẫn sống bình dị, gần gũi, dân dã như những người nông dân. Khi về hưu, họ chọn cuộc sống bình dị, đời thường, hữu ích "chỉ với đồng lương hưu công nhân". Đây là gương sáng về một lối sống thanh liêm, bình dị cho toàn Đảng, toàn dân chúng ta noi theo và học tập.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét