Hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa là bộ phân không thể tách rời của Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, thuộc chủ quyền toàn vẹn lãnh thổ của Việt Nam. Điều đó luôn là chân lý, được khẳng định rất rất nhiều lần trong hàng loạt tuyên bố của Chính phủ Việt Nam, trong rất nhiều tài liệu lịch sử mà Việt Nam có trong tay. Một phần các tài liệu đó đã được lưu hành ở Liên Hợp Quốc.
Trong khi trào lưu yêu nước chính đáng và tỉnh táo chống lại những hành động chiếm đóng trái phép, xây dựng trái phép của nhà cầm quyền Trung Quốc đối với quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam cũng như một số đảo ở quần đảo Trường Sa đang có những chuyển biến thuận lợi, hành động ngày một kiên quyết hơn, khôn khéo hơn thì đã có một số kẻ cơ hội chính trị lợi dụng việc đòi lại chủ quyền này. Chúng hành động, kêu gào, tuyên truyền không phải vì lòng yêu nước, bằng niềm đau sót khi “một tấc biển cắt rời, vạn tấc đất đớn đau” mà chúng nhằm đến những mục tiêu khác sâu xa hơn, hiểm độc hơn.
Việc bộ sách “Lịch sử Việt Nam” tái bản gồm 15 tập, trong đó từ bỏ cách gọi “ngụy quyền sài Gòn”, “ngụy quân Sài Gòn” đã làm lòi ra “cái đuôi cáo” của chúng trong vấn đề đòi lại chủ quyền của Việt Nam ở quần đảo Hoàng Sa và xác định chủ quyền của Việt Nam ở quần đảo Trường Sa. Từ việc xác định về pháp lý chủ thể quản lý hai quần đảo trên, chúng lái dư luận hướng đến việc hợp pháp hóa ngụy quyền Sài Gòn để coi đó là một chính thể hợp pháp, hợp hiến trong khi chính quyền bù nhìn tay sai của thực dân Pháp và đế quốc Mỹ này chưa bao giờ có được một ghế ngồi chính thức ở Liên Hợp Quốc.
Tở “Tuổi trẻ Online”, cơ quan của Thành Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh tại thành phố Hồ Chí Minh đã giật một cái “before” bịa đặt rất trắng trợn là Hiệp định Genève công nhận chính thể “Quốc gia Việt Nam”. Trên thực tế, trong quá trình Hội nghị Genève thực dân Pháp đã đòi để cho cái gọi là “Quốc gia Việt Nam” được ngồi ngang hàng với Việt Nam Dân chủ Cộng hòa. Tuy nhiên, cả Liên Xô và Trung Quốc đều phản đối và cuối cùng, Pháp, Mỹ và Anh buộc phải rút lui, chỉ để cho cái gọi là “Quốc gia Việt Nam” đóng và trò quan sát viên bên phía Pháp do Pháp làm đại diện. Hiệp định Genève được ký ngày 20-7-1954 là Hiệp định đình chiến được ký giữa đại diện Quân đội Nhân dân Việt Nam và đại diện Quân đội viễn chinh Pháp, không hề có sự tham gia của cái gọi là “Quốc gia Việt Nam”.
Hiệp định Genève 1954 chỉ quy định Vĩ tuyến 17 là “ranh giới quân sự tạm thời” với khu phi quân sự rộng mỗi bên 2 km, hoàn toàn không có ý nghĩa là biên giới quốc gia. Điều 6 của bản Tuyên bố cuối cùng về Hiệp định Genève cũng ghi rõ: “Đường ranh giới quân sự tạm thời này không thể diễn giải bằng bất cứ cách nào rằng đó là một biên giới phân định về chính trị hay lãnh thổ.” (Xin xem: “Modern History Sourcebook: The Final Declaration of The Geneva Conference: On Restoring Peace in Indochina”, ngày 21 tháng 7 năm 1954, “The Department of State Bulletin”, XXXI, No. 788 (ngày 2 tháng 8 năm 1954), trang. 164).
Trong bản tuyên bố cuối cùng của Hội nghị Genève thừa nhận tính pháp lý của Hiệp định đình chiến Genève được ký kết ngày 21-7-1954 giữa các nước Liên Xô, Anh, Pháp, Trung Quốc không có điều khoản nào thừa nhận cái gọi là “chính thể Quốc gia Việt Nam”. Vì cái gọi là “Quốc gia Việt Nam” đã không được tham gia ký kết hiệp định nên Mỹ cũng không ký bản tuyên bố cuối cùng của Hiệp định Genève 1954. Báo “Tuổi trẻ TP Hồ Chí Minh” phải trả lời Ban Tuyên giáo Trung ương, Bộ Thông tin truyền thông và công luận về sự bịa đặt, xuyên tạc trắng trợn này.
Bằng việc lợi dụng vấn đề chủ quyền của Việt Nam ở Hoàng Sa và Trường Sa, chúng muốn làm cái việc mà cả chủ Pháp và chủ Mỹ của chúng đều không thể làm nổi là duy trì ngụy quân, ngụy quyền phục vụ cho mưu đồ xâm lược Việt Nam của Mỹ. Bằng việc lợi dụng vấn đề chủ quyền biển đảo của Việt Nam, lợi dụng chính sách hòa giải dân tộc đúng đắn của Đảng và Nhà nước Việt Nam, chúng đã tiếp tay co các thế lực phản động phủ nhận tính chính nghĩa của hai cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ của nhân dân Việt Nam dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam và Chủ tịch Hồ Chí Minh. Đây là một xu hướng diễn biến hòa bình hết sức thâm độc và nguy hiểm.
Bằng việc lợi dụng vấn đề chủ quyền của Việt Nam trên hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, các nhân vật cơ hội chính trị này còn tiếp tay cho các thế lực phản động gây mây thuẫn, bất hòa giữa Việt Nam và Trung Quốc, gây mất ổn định, hòa bình trong khu vực và chia rẽ nhân tâm, công kích sự lãnh đạo của Đảng và Nhà nước Việt Nam, gây bất ổn về chính trị ở trong nước, có hại cho sự nghiệp phát triển kinh tế xã hội, xây dựng đất nước của Việt Nam. Điều này nằm trong âm mưu của Mỹ và một số nước phương Tây muốn bứt Việt Nam ra khỏi quỹ đạo của Trung Quốc (những nước này cho là như vậy) để buộc Việt Nam phải ngả theo quỹ đạo của Mỹ và phương Tây. Điều đó, có nghĩa là buộc Việt Nam phải từ bỏ chúng sách đa phương hóa, đa dạng hóa quan hệ quốc tế, có hại cho chính sách đối ngoại của Đảng và Nhà nước ta.
Báo “Tuổi trẻ TP Hồ Chí Minh” còn giật tít: “Thừa nhận Việt Nam cộng hòa là bước tiến quan trọng”. Xin hỏi: “Đó là bước tiến của ai ? Bước tiến của Đảng, Nhà nước và nhân dân Việt Nam hay bước tiến của những kẻ chống Đảng, chống Nhà nước, chống nhân dân Việt Nam đang muốn phục dựng lại cái thây ma ngụy quân, ngụy quyền Sài Gòn để phủ nhận thành quả của Cách mạng tháng Tám và hai cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ ?” Những kẻ hoan hỷ trước việc bộ sách “Lịch sử Việt Nam” bỏ cách gọi “ngụy quân, ngụy quyền Sài Gòn” cho rằng bằng các thủ đoạn “diễn biến hòa bình” khi tái bản bộ sách này, chúng đã làm được một việc mà chủ Mỹ của chúng cũng như các đời tổng thống ngụy quyền Sài Gòn cũng đội quân xâm lược nửa triệu tên lính Mỹ và chư hầu cùng hơn một triệu quân ngụy Sài Gòn đã không thể làm được trên chiến trường. Đó là biến một chính quyền bù nhìn, tay sai Mỹ tồn tại bất hợp pháp thành một thực thể chính trị hợp pháp.
Nhưng chúng làm như vậy có nghĩa là phủ nhận sự hy sinh xương máu của hơn một triệu rưỡi cán bộ, chiến sĩ Quân đội Nhân dân Việt Nam và hai triệu đồng bào ta đã vì nền độc lập của đất nước mà ngã xuống trong hai cuộc kháng chiến. Chủ quyền của Việt Nam ở Hoàng Sa và Trường Sa là không thể tranh cãi, là rất quan trọng. Nhưng không thể vì thế mà đánh đổi cơ hội mong manh về pháp lý để đòi lại chủ quyền ấy với giá trị giải phóng dân tộc của cuộc Cách mạng tháng Tá năm 1945 cũng như giá trị bằng xương máu của hàng treeiju liệt sĩ và nhan dân Việt Nam đã đổ xuống trong hai cuộc kháng chiến bảo vệ chủ quyền, độc lập, thống nhất, toàn vẹn lãnh thổ vừa qua.
Những kẻ rắp tâm lợi dụng vấn đề pháp lý đối với chủ quyền của Việt Nam ở Trường Sa và Hoàng Sa thực chất không hề yêu nước, không hề vì chủ quyền của Việt Nam ở hai quần đảo này. Chúng chỉ lợi dụng điều này và lợi dụng chính sách hòa hợp dân tộc để phục dựng cái thây ma của ngụy quân, ngụy quyền Sài Gòn đã bị nhân dân ta vứt vào sọt rác của lịch sử từ này 30-4-1975. Đây là một âm mưu diễn biết hòa bình cực kỳ thâm độc, nhằm tạo cơ sở lịch sử và pháp lý cho một loạt những hành động chống Đảng, chống Nhà nước Việt Nam, phá hoại chính sách đối nội, đối ngoại của Nhà nước Việt Nam, tạo điều kiện để hợp pháp hóa các tổ chức đối lập nhằm thực hiện mưu đồ đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập của các thế lực phản động trong và ngoài nước.
VÌ VẬY, TOÀN ĐẢNG, TOÀN QUÂN, TOÀN DÂN HÃY CẢNH GIÁC, TÍCH CỰC VẠCH TRẦN VÀ LÀM THẤT BẠI MƯU ĐỒ THÂM ĐỘC ĐÓ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét